Nghiên cứu khoa học gần đây được thực hiện tại khu vực Serra do Espinhaço Mineiro, thuộc bang Minas Gerais của Brazil, đã dẫn đến việc nhận dạng bốn loài thực vật chưa từng được mô tả trước đây. Phát hiện này một lần nữa khẳng định sự đa dạng sinh học phi thường của dãy núi này. Serra do Espinhaço Mineiro được công nhận là Di sản Sinh quyển Thế giới và là một trong những khu vực quan trọng nhất về mặt sinh thái tại quốc gia Nam Mỹ này.
Bốn đơn vị phân loại mới được xác định bao gồm *Staelia fimbriata*, *Wedelia riopardensis*, *Eriope carpotricha*, và *Microlicia geraizeira*. Chúng được tìm thấy cụ thể tại các khu vực Serras das Marombas và Serra Nova. Những địa điểm này nổi tiếng với các quần xã thực vật độc đáo, được gọi là Campos Rupestres, vốn phát triển mạnh mẽ trên các loại đất đá hoặc đất cát ở vùng núi cao.
Điều đáng lo ngại đặc biệt là tình trạng của hai loài, *Staelia fimbriata* và *Eriope carpotricha*. Chúng là những loài đặc hữu vi mô (micro-endemic) của Serras das Marombas và điều tối quan trọng là chúng lại không nằm trong các khu vực bảo tồn chính thức đã được thiết lập. Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế (IUCN) đã đưa ra đánh giá sơ bộ, xếp ba trong số bốn loài mới này vào tình trạng “Cực kỳ Nguy cấp” (Critically Endangered). Ba loài đó là *Staelia fimbriata*, *Eriope carpotricha*, và *Wedelia riopardensis*, nguyên nhân chính là do quần thể của chúng cực kỳ hạn chế.
Những khám phá này đóng vai trò như một lời kêu gọi hành động mạnh mẽ, đòi hỏi phải xem xét lại các phương pháp tiếp cận bảo tồn hiện tại. Các nỗ lực bảo tồn, được điều phối bởi các cơ chế như Kế hoạch Hành động Lãnh thổ (PAT) Espinhaço Mineiro, đang trở nên vô cùng cấp thiết. Kế hoạch này, do Viện Lâm nghiệp Nhà nước (IEF) Minas Gerais điều phối và có hiệu lực cho đến năm 2025, đặt mục tiêu bảo tồn 24 loài được phân loại là “CR Gaps” – tức là những loài cực kỳ nguy cấp nhưng chưa được bao phủ bởi các công cụ bảo vệ chính thức. Trong số này, có 19 loài thực vật.
Việc công nhận bốn loài mới này, mà ngay lập tức đã đối diện với nguy cơ tuyệt chủng, phản ánh một vấn đề rộng lớn hơn: giá trị sinh học không được bảo vệ trong hệ thống sẽ phải đối mặt với rủi ro sắp xảy ra. Việc chăm sóc và bảo vệ những thành phần dễ bị tổn thương nhất của hệ thực vật sẽ củng cố toàn bộ hệ sinh thái, trong đó nhân loại là một phần. Điều này biến một mất mát tiềm tàng thành cơ hội cho sự thịnh vượng bền vững thông qua các biện pháp bảo tồn có ý thức và kịp thời.