Một cuộc điều tra cổ khí hậu học quan trọng mới, được công bố trên tạp chí Science, đã đưa ra bằng chứng thuyết phục rằng mực nước biển toàn cầu đã từng dâng cao tới 20 mét so với mức hiện tại trong Kỷ Băng hà cuối cùng. Công trình này, do nhà cổ khí hậu học Peter Clark thuộc Đại học Bang Oregon dẫn đầu, đòi hỏi phải đánh giá lại nghiêm túc các mốc thời gian đã được thiết lập về lịch sử khí hậu Trái đất và sự bất ổn vốn có của các tấm băng khổng lồ.
Phân tích cho thấy những biến động mạnh mẽ về độ cao đại dương này không chỉ giới hạn ở giai đoạn kết thúc Kỷ Băng hà mà còn lặp đi lặp lại trong suốt kỷ Pleistocene, kéo dài từ 2.6 triệu đến 11,700 năm trước. Thời kỳ rộng lớn này được xác định bởi các chu kỳ băng hà tái diễn, nơi các tấm băng khổng lồ mở rộng và co lại trên khắp Bắc Mỹ và lục địa Á-Âu. Các nhà nghiên cứu đã tái tạo lại một cách tỉ mỉ những thay đổi mực nước biển này bằng cách phân tích các lõi trầm tích dưới đáy biển sâu, kiểm tra vỏ hóa thạch của các sinh vật biển siêu nhỏ gọi là foraminifera để tìm kiếm các dấu hiệu hóa học liên quan đến nhiệt độ lịch sử và lượng băng bị khóa lại.
Những phát hiện của nghiên cứu này đã trực tiếp thách thức sự đồng thuận khoa học trước đây. Quan điểm cũ cho rằng các dao động mực nước biển đáng kể nhất chủ yếu bị giới hạn ở phần sau của Kỷ Băng hà, đặc biệt là xung quanh Giai đoạn Chuyển tiếp Giữa Pleistocene (từ 1.25 triệu đến 700,000 năm trước). Giai đoạn chuyển tiếp này chứng kiến các chu kỳ băng hà kéo dài từ nhịp 41,000 năm sang chu kỳ 100,000 năm chiếm ưu thế hơn. Tuy nhiên, công trình tái tạo mới, bao quát 4.5 triệu năm gần nhất, đã chứng minh rằng nhiều chu kỳ trước đó hoạt động theo thang thời gian 41,000 năm cũng thể hiện những biến động cực đoan không kém gì các chu kỳ sau này.
Ông Clark cho rằng sự hiện diện ổn định của các tấm băng rộng lớn trong suốt khung thời gian kéo dài này ngụ ý rằng các cơ chế thúc đẩy sự phát triển và suy tàn của chúng được nhúng sâu hơn vào các vòng phản hồi nội tại của hệ thống khí hậu, thay vì chỉ bị kiểm soát bởi lực ép quỹ đạo bên ngoài. Điều này đòi hỏi phải tìm kiếm các mô hình giải thích toàn diện hơn, vượt ra ngoài các giả định hiện tại liên quan đến Giai đoạn Chuyển tiếp Giữa Pleistocene. Nhóm nghiên cứu bao gồm các chuyên gia từ nhiều tổ chức trên khắp Hoa Kỳ, Đức, Vương quốc Anh và Trung Quốc, bao gồm Steven Hostetler và Nicklas Pisias từ Đại học Bang Oregon, Jeremy Shakun của Đại học Boston, Yair Rosenthal từ Đại học Rutgers, và David Pollard của Đại học Bang Pennsylvania.
Ý nghĩa của phân tích thời gian sâu rộng này là rất quan trọng để hiểu các rủi ro môi trường đương đại. Clark nhấn mạnh rằng việc giải mã sự tương tác cổ xưa giữa các tấm băng và khí hậu cung cấp một khuôn khổ vô giá để dự đoán các thách thức hành tinh hiện tại và tương lai, đặc biệt là liên quan đến sự ổn định của các hồ băng ở Nam Cực và Greenland. Các tiền lệ lịch sử, chẳng hạn như thời kỳ gian băng Eemian 125,000 năm trước – khi nhiệt độ ấm hơn một chút đã duy trì mực nước biển cao hơn 6 đến 9 mét so với hiện nay – củng cố cảnh báo của nghiên cứu: các trạng thái khí hậu trong quá khứ, ngay cả khi chỉ khác biệt một chút so với hiện tại, vẫn tiềm ẩn khả năng gây ra những cam kết đáng kể và lâu dài về mực nước biển.