Những phát hiện khoa học mới từ Công viên Quốc gia Greater Kruger ở Nam Phi đã hé lộ một sự thật đáng kinh ngạc về động lực sinh tồn của các loài động vật có vú bản địa. Nghiên cứu chỉ ra rằng, đối với gần 95% các loài được quan sát, âm thanh từ cuộc trò chuyện của con người lại gây ra phản ứng sợ hãi mãnh liệt hơn cả tiếng gầm uy lực của sư tử, vốn được mặc định là mối đe dọa lớn nhất.
Các nhà khoa học, dẫn đầu là Giáo sư Liana Zanette thuộc Đại học Western, đã tiến hành các thí nghiệm tinh vi bằng cách phát các đoạn ghi âm khác nhau gần các hố nước, nơi các loài vật thường tập trung để giải tỏa cơn khát. Các âm thanh bao gồm tiếng gầm gừ và tiếng gầm của sư tử, tiếng chó sủa, tiếng súng, và đặc biệt là giọng nói của con người được ghi lại từ các đài phát thanh và truyền hình bằng bốn ngôn ngữ địa phương phổ biến. Kết quả cho thấy, khi đối diện với tiếng người, động vật không chỉ có xu hướng bỏ chạy nhanh hơn khoảng 40% so với khi nghe tiếng sư tử, mà còn có khả năng rời bỏ khu vực an toàn gấp đôi. Sự cảnh giác cao độ này được ghi nhận ở nhiều loài, từ ngựa vằn, linh dương kudu, linh dương đầu bò, báo hoa mai cho đến lợn lòi. Điều này minh chứng cho một nhận thức sâu sắc rằng sự hiện diện của con người, dù không trực tiếp săn đuổi, đã trở thành một tín hiệu nguy hiểm lan tỏa khắp hệ sinh thái thảo nguyên.
Đáng chú ý, những loài vật to lớn như voi và tê giác, vốn cần lượng nước lớn để duy trì sự sống, cũng thể hiện phản ứng bỏ chạy rất nhanh khi nghe thấy giọng người, mặc dù có một số ghi nhận ban đầu cho thấy voi có thể phản ứng giận dữ bằng cách phá hủy thiết bị phát âm thanh trước khi rời đi. Đồng tác giả Michael Clinchy giải thích rằng, theo quy luật tự nhiên, kẻ săn mồi lớn nhất và săn mồi theo bầy như sư tử lẽ ra phải là nỗi khiếp sợ lớn nhất, nhưng dữ liệu mới này cho thấy nhận thức của động vật đã dịch chuyển. Sự sợ hãi sâu sắc này đối với con người đã được ghi nhận không chỉ ở châu Phi mà còn ở các khu vực khác trên thế giới, cho thấy đây là một mô hình phản ứng mang tính toàn cầu đối với sự hiện diện của loài người, được mệnh danh là "siêu săn mồi".
Nghiên cứu này, được công bố trên tạp chí Current Biology, không chỉ làm thay đổi cách nhìn về hệ thống cấp bậc nỗi sợ hãi trong tự nhiên mà còn mở ra những góc nhìn mới về tác động môi trường của con người. Việc nhận diện nỗi sợ hãi này có thể được ứng dụng để bảo vệ các loài vật dễ bị tổn thương, chẳng hạn như điều hướng các loài tê giác tránh xa những khu vực có nguy cơ bị săn trộm cao bằng cách sử dụng âm thanh cảnh báo phù hợp. Sự thật này là một lời nhắc nhở rằng, trong mọi hoàn cảnh, cách chúng ta tương tác với môi trường xung quanh sẽ định hình nên phản ứng của chính thế giới đó đối với sự tồn tại của mình. Sự thay đổi trong nhận thức của muôn loài chính là tấm gương phản chiếu những dấu ấn mà sự hiện diện của chúng ta để lại trên hành tinh này.