Các nhà khoa học tại Trung tâm Helmholtz-Zentrum Dresden-Rossendorf (HZDR) đã phát triển một mô hình mới làm sáng tỏ mối liên hệ giữa hoạt động từ trường của Mặt Trời và lực thủy triều do các hành tinh tạo ra. Nghiên cứu cho thấy sự sắp thẳng hàng định kỳ của Sao Kim, Trái Đất và Sao Mộc cứ mỗi 11 năm lại tạo ra một lực đẩy lên từ trường Mặt Trời, gây ra những biến động có chu kỳ trong hoạt động của nó. Khám phá này làm sâu sắc thêm hiểu biết về các chu kỳ Mặt Trời, vốn ảnh hưởng đến các hiện tượng như cực quang và bão Mặt Trời.
Mô hình mới này cũng giải thích Dao động Chu kỳ Hai năm (QBO), một sự dao động hai năm trong hoạt động của Mặt Trời, cho thấy nó góp phần làm giảm sản lượng năng lượng của Mặt Trời. Sự hiểu biết mới này mang đến một góc nhìn mới về cách các lực vũ trụ có thể điều hòa hành vi của ngôi sao trung tâm của chúng ta. Nghiên cứu trước đây đã chỉ ra mối tương quan giữa các chu kỳ hoạt động của Mặt Trời và sự sắp thẳng hàng của các hành tinh, với một số nhà khoa học đề xuất rằng lực thủy triều của hành tinh có thể đóng một vai trò. Tuy nhiên, các mô hình trước đây gặp khó khăn trong việc giải thích cơ chế vật lý đằng sau mối liên hệ này.
Mô hình của HZDR đề xuất rằng các lực thủy triều, mặc dù nhỏ, có thể cộng hưởng với các sóng Rossby hình xoáy trong lòng Mặt Trời, khuếch đại ảnh hưởng của chúng lên từ trường. Sự cộng hưởng này, xảy ra khoảng 11 năm một lần với sự thẳng hàng của Sao Kim, Trái Đất và Sao Mộc, được cho là yếu tố chính điều hòa chu kỳ hoạt động của Mặt Trời. Đáng chú ý, nghiên cứu còn chỉ ra rằng QBO, một chu kỳ dao động khoảng 1,723 năm, có thể làm giảm khả năng xảy ra các cơn bão Mặt Trời cực đoan. Điều này có nghĩa là sự hiện diện của các hành tinh không chỉ đồng bộ hóa các chu kỳ từ trường của Mặt Trời mà còn có thể làm giảm hoạt động cực đoan của nó.
Các nhà khoa học tin rằng sự ổn định tương đối này của Mặt Trời có thể là một yếu tố quan trọng trong việc duy trì một môi trường sống ổn định và hỗ trợ sự sống trên Trái Đất. So với các ngôi sao tương tự Mặt Trời khác, các cơn bão Mặt Trời của chúng ta yếu hơn từ 10 đến 100 lần, một hiện tượng có thể liên quan đến ảnh hưởng điều hòa của các hành tinh. Các nhà khoa học tại HZDR đã phát triển một mô hình toàn diện giải thích các chu kỳ hoạt động khác nhau của Mặt Trời, xác định các dòng chảy dạng xoáy, được gọi là sóng Rossby, là yếu tố trung gian giữa ảnh hưởng thủy triều của Sao Kim, Trái Đất và Sao Mộc với hoạt động từ trường của Mặt Trời. Mô hình này không chỉ giải thích chu kỳ Schwabe 11,07 năm mà còn dự đoán các biến động dài hạn, bao gồm cả chu kỳ Suess-de Vries 193 năm. Sự đồng bộ hóa bên ngoài này cũng làm giảm hoạt động tổng thể của Mặt Trời, vì từ trường của nó không duy trì ở mức tối đa trong thời gian dài. Điều này tạo ra cái gọi là tính hai mặt của từ trường Mặt Trời, với hai đỉnh riêng biệt thay vì một. Các nhà khoa học tin rằng sự tương tác này có thể là một phần lý do tại sao Trái Đất có một môi trường ổn định, hỗ trợ sự sống.