Tiếng Nói Của Những Sinh Linh Bé Nhỏ Dưới Đại Dương

Tác giả: Inna Horoshkina One

Video dưới nước hiếm hoi về một con mẹ cá voi lưng gù đang bú cho con mới sinh.

Ẩn mình dưới làn nước xanh thẳm của Thái Bình Dương, nơi ánh mặt trời dần nhường chỗ cho sắc chàm sâu thẳm, một vũ điệu thầm lặng đang diễn ra: một cá thể cá voi lưng gù mẹ và đứa con mới chào đời. Trong không gian mênh mông tưởng chừng trống rỗng ấy, chỉ có hai mẹ con, và mối liên kết giữa chúng trở thành trái tim ấm áp nhỏ bé của đại dương bao la.

Mẹ cá voi lưng gù và con của nó

Cá voi con luôn quấn quýt bên mẹ, như thể được giữ lại bằng một sợi dây vô hình. Mọi hành động của cá voi mẹ đều là một bài học: cách nổi lên để lấy hơi, cách lặn sâu xuống đáy, và cách giải mã những tín hiệu tinh tế nhất của thế giới dưới nước. Tuy nhiên, điều kỳ diệu nhất lại diễn ra trong một khoảnh khắc mà hầu như không ai có cơ hội chứng kiến.

Đối với hầu hết các loài động vật có vú, việc cho con bú là một cảnh tượng diễn ra trên cạn. Nhưng với cá voi, toàn bộ quá trình này lại được che giấu hoàn toàn dưới mặt nước. Cá voi mẹ chỉ cần một lần co cơ mạnh mẽ để phun ra một dòng sữa đặc sánh.

Dòng sữa này là tinh túy của sự sống: nó chứa tới 40–50% chất béo, có độ đặc gần giống như kem đặc và không hòa tan ngay lập tức vào nước biển, tạo thành một đám mây dinh dưỡng dày đặc bao quanh cơ thể mẹ. Cá voi con bơi vào luồng sữa trắng đục này và gần như “ăn ngay khi đang di chuyển”, không để lãng phí dù chỉ một giọt nào trong lòng đại dương hay phải rời xa cơ thể mẹ.

Nhờ vào sự “thiết kế chăm sóc” này, cá voi con có thể tăng cân lên tới vài chục kilôgam mỗi ngày. Trong khi đó, cá voi mẹ gần như không ăn gì, mà sống nhờ vào lượng mỡ dự trữ tích lũy qua những chuyến di cư trước đó. Toàn bộ cơ thể nó biến thành một bể chứa năng lượng và hơi ấm sống động, hoàn toàn dành cho sinh linh bé nhỏ của mình.

Những Đứa Trẻ Không Hề Im Lặng

Trong một thời gian dài, các nhà khoa học tin rằng trong vở kịch đại dương này, chủ yếu là những cá thể trưởng thành lên tiếng—những bài hát mạnh mẽ của cá voi đực, tín hiệu của cá voi mẹ, và sự đối đáp của các đàn. Những chú cá voi con dường như gần như không phát ra âm thanh.

Tuy nhiên, các nghiên cứu gần đây trong giai đoạn 2024–2025 đã làm thay đổi hoàn toàn bức tranh này. Nhờ vào các thiết bị gắn thẻ âm thanh—những “hộp đen” nhỏ được gắn vào cơ thể cá voi—các nhà sinh vật học lần đầu tiên có thể tách biệt chính xác tiếng nói của cá thể trưởng thành và tiếng kêu của cá thể non.

Họ phát hiện ra rằng:

  • Ngay cả ở các vùng kiếm ăn, cá voi con cũng phát ra âm thanh nhiều và tích cực;

  • Về mặt chủng loại tín hiệu, tiếng kêu của chúng gần như bắt kịp với cá thể trưởng thành, mặc dù “tần suất” sử dụng các loại tín hiệu vẫn khác biệt;

  • Trong âm thanh của chúng có một loại “lẩm bẩm” đặc biệt—những yếu tố chưa hoàn thiện, rất giống với tiếng bi bô của trẻ sơ sinh loài người.

  • Nói cách khác, tuổi thơ dưới đại dương cũng sở hữu ngôn ngữ riêng. Ban đầu là những âm thanh nhẹ nhàng, chưa hoàn hảo, những nỗ lực đầu tiên để “nói” với thế giới và với mẹ. Sau đó là những tín hiệu ngày càng dễ nhận biết hơn: “con ở đây”, “đợi con với”, “con ổn”, “con gọi mẹ”.

    Một công trình nghiên cứu khác chỉ ra rằng, khi cá voi con được khoảng một tuổi, giọng của chúng trở nên trầm và dài hơn, các lần lặn cũng tự tin và kéo dài hơn. Năm đầu đời không chỉ là giai đoạn tăng trưởng thể chất vượt bậc mà còn là quá trình hình thành nhân cách âm thanh: bé học cách phát ra âm thanh một cách độc lập, nhưng vẫn gắn bó chặt chẽ với giọng mẹ và nhịp đập của đại dương.

    Cảm Xúc Qua Tần Số, Không Phải Qua Lời Nói

    Khi các nhà nghiên cứu đối chiếu các bản ghi âm với dữ liệu video và hành vi, họ nhận thấy rõ ràng: các cá thể non phát ra các loại tín hiệu khác nhau trong các trạng thái khác nhau.

    • Một số tín hiệu được dùng khi chúng tìm mẹ hoặc đòi bú;

  • Loại khác được sử dụng trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi, thư giãn cùng mẹ;

  • Loại thứ ba là khi chúng cảm thấy lo lắng hoặc đang gọi.

  • Đây không chỉ là tiếng ồn ngẫu nhiên. Đó là ngôn ngữ cảm xúc, nơi thay thế cho từ ngữ là tần số, độ dài, âm sắc và nhịp điệu. Về cơ bản, đó là những “lời thỉnh cầu sữa” và những cuộc trò chuyện đầu tiên với mẹ và đại dương.

    Trong bối cảnh này, phép ẩn dụ của con người về “đại dương hát ca” không chỉ mang tính thơ ca mà còn hoàn toàn có cơ sở thực tế: thực sự có một cuộc đối thoại đang diễn ra dưới nước.

    Đối với giới khoa học, những công trình này là bước tiến quan trọng để hiểu cách giọng nói và ngôn ngữ hình thành ở những gã khổng lồ biển cả, và cách mối quan hệ “mẹ–con” phát triển trong môi trường mà âm thanh quyết định tất cả.

    Và có lẽ, đại dương cũng đang dạy chúng ta điều tương tự—hãy lắng nghe không phải ý nghĩa, mà là ý định; không phải văn bản, mà là sự rung động của tình yêu thương và sự quan tâm.

    Điều này bổ sung thêm một vài ý nghĩa rất đơn giản nhưng quan trọng đối với chúng ta:

    • Đại dương không còn là phông nền. Đằng sau từ “cá voi” là những câu chuyện tăng trưởng cụ thể: những đám mây sữa, những lần bú đêm, tiếng lẩm bẩm của trẻ thơ dưới đáy sâu.

  • Sinh thái học âm thanh không còn là một chủ đề trừu tượng, mà là vấn đề bảo vệ ngôn ngữ tuổi thơ của đại dương. Tiếng ồn từ tàu thuyền, các cuộc thử nghiệm địa chấn, diễn tập quân sự—tất cả đều xâm phạm không chỉ vào không gian của những bài ca trưởng thành mà còn vào quá trình mỏng manh khi những đứa trẻ đang học nói.

  • Sự tương đồng với con người trở nên quá rõ ràng để có thể bỏ qua. Giống như con em chúng ta, cá voi con trải qua quá trình từ những âm thanh đầu tiên, ngập ngừng đến một giọng nói vững vàng—và chúng cũng cần một “ngôi nhà âm thanh” an toàn.

  • Những Khám Phá Này Đã Bổ Sung Gì Vào Âm Thanh Của Hành Tinh?

    Trái Đất không phải là tập hợp các loài, mà là một dàn hợp xướng đa âm của các thế hệ, nơi tiếng nói trẻ thơ cũng quan trọng như tiếng nói cổ xưa.

    Có những giọng nói cổ xưa của những khu rừng lâu đời và những con cá voi già. Có những “lời nói” trưởng thành, mạnh mẽ của nền văn minh. Và có những giọng nói thầm lặng, chưa định hình của những sinh linh mới học cách sống—dưới biển, trong không khí, trên cạn.

    Bảo tồn đại dương cho cá voi đồng nghĩa với việc bảo vệ không gian để tiếng nói trẻ thơ có thể phát triển an toàn, trở thành một phần của bản giao hưởng chung vĩ đại của hành tinh.

    Và ở đây, tư tưởng của Johann Sebastian Bach vang lên thật đơn giản và chính xác: “Mục đích của âm nhạc là lay động trái tim”.

    Tiếng nói của những chú cá voi lưng gù bé nhỏ chính là thứ âm nhạc mà chúng ta đang dần tiếp cận bằng thiết bị và khái niệm. Nhưng nó đã chạm đến trái tim—và điều đó có nghĩa là chúng ta có đủ cơ sở để thực hiện bước tiếp theo: hành động như thể ngôn ngữ của đại dương không phải là âm thanh xa lạ ngoài chân trời, mà là một phần của bản nhạc chung của chúng ta.

    Khi đó, việc chăm sóc đại dương sẽ không còn là “sinh thái học” trừu tượng, mà trở thành điều vốn có đối với chính hành tinh này: chăm sóc để Trái Đất này tiếp tục vang vọng bằng tiếng nói của tuổi thơ—tự do, vui tươi và hài hòa.

    102 Lượt xem

    Bạn có phát hiện lỗi hoặc sai sót không?

    Chúng tôi sẽ xem xét ý kiến của bạn càng sớm càng tốt.