Cơ Chế Di Truyền Của Tiếng Gừ Gừ Ở Mèo: Từ Khả Năng Tự Phục Hồi Đến Sự An Yên Cho Con Người
Chỉnh sửa bởi: Olga Samsonova
Tiếng kêu gừ gừ đặc trưng của loài mèo từ lâu đã là một hiện tượng sinh học khiến con người tò mò và đặt nhiều câu hỏi. Mới đây, một nghiên cứu đột phá được thực hiện bởi các nhà khoa học Nhật Bản tại Đại học Kyoto, dưới sự chỉ đạo của nhà sinh vật học Yume Okamoto, đã vén màn bí mật này. Họ xác định tiếng gừ gừ không chỉ là biểu hiện của sự hài lòng mà còn là một công cụ sinh lý phức tạp, được thiết kế để hỗ trợ quá trình tự phục hồi của cơ thể mèo. Nghiên cứu chuyên sâu này đã khảo sát 280 con mèo nhà đã được triệt sản, qua đó thiết lập một mối tương quan rõ ràng giữa tần số phát ra tiếng gừ gừ với các dấu hiệu di truyền cụ thể trong cấu trúc gen của chúng.
Về mặt vật lý, cơ chế tạo ra tiếng gừ gừ dựa trên sự rung động nhịp nhàng của cơ bắp, tạo ra sóng âm thanh trong một dải tần số đáng kinh ngạc, dao động từ 25 đến 150 Hertz (Hz). Điều quan trọng là những rung động này mang lại hiệu ứng trị liệu mạnh mẽ. Các nhà nghiên cứu đã quan sát thấy rằng các tần số nằm trong phạm vi 25–50 Hz đặc biệt hiệu quả trong việc kích thích quá trình tái tạo mô mềm và đẩy nhanh sự chữa lành của mô xương. Đáng chú ý, mèo không chỉ sử dụng khả năng này khi chúng ở trạng thái nghỉ ngơi hay thoải mái mà còn khi chúng đang trải qua căng thẳng, đau đớn hoặc sau khi bị thương. Điều này củng cố mạnh mẽ giả thuyết về vai trò của tiếng gừ gừ trong việc tăng tốc độ phục hồi sinh học và duy trì sức khỏe tổng thể.
Phát hiện quan trọng nhất của nghiên cứu là sự liên kết với biến thể của gen thụ thể androgen. Các nhà khoa học đã chỉ ra rằng những cá thể mèo sở hữu phiên bản ngắn của gen này thường có cường độ và tần số gừ gừ cao hơn đáng kể. Hơn nữa, chúng cũng thể hiện hoạt động phát âm nhiều hơn khi tương tác với con người, đặc biệt là ở những con mèo đực. Ngược lại, những con mèo mang phiên bản gen dài hơn có xu hướng yên tĩnh hơn và ít phát ra tiếng gừ gừ. Sự khác biệt di truyền này cung cấp một cái nhìn sâu sắc về cách thức các đặc điểm hành vi được mã hóa ở cấp độ phân tử.
Một khía cạnh thú vị khác là sự tiến hóa của gen này. Biến thể gen dài nói trên chỉ được phát hiện ở mèo nhà đã được thuần hóa và hoàn toàn không có mặt ở những họ hàng hoang dã gần nhất của chúng. Điều này dẫn đến giả định rằng đặc điểm này đã được chọn lọc và củng cố trong suốt quá trình thuần hóa kéo dài hàng ngàn năm, có lẽ do nó mang lại lợi ích trong việc giao tiếp với con người hoặc tăng cường khả năng sống sót trong môi trường sống chung. Việc phát hiện ra rằng sự khác biệt di truyền này chỉ tồn tại ở mèo nhà cho thấy một sự thích nghi hành vi quan trọng. Ngoài ra, tiếng gừ gừ tần số thấp còn mang lại lợi ích tâm lý to lớn cho chủ nhân của chúng.
Nền âm thanh êm dịu này tạo ra một hiệu ứng làm dịu rõ rệt đối với con người, giúp giảm mức độ căng thẳng và lo lắng một cách tự nhiên, tạo ra một không gian thư giãn cho cả người và vật nuôi. Thậm chí, các rung động này, vốn tương tự về tần số với những gì được áp dụng trong liệu pháp siêu âm y tế, còn có tiềm năng cải thiện mật độ xương và giảm sưng tấy các mô khớp ở người. Mặc dù cần thêm nghiên cứu lâm sàng, những phát hiện này mở ra hướng đi mới trong việc ứng dụng âm thanh trị liệu. Tóm lại, sự hiện diện của một người bạn bốn chân biết gừ gừ đóng vai trò như một chất xúc tác mạnh mẽ cho sự cân bằng nội tại của con người, đồng thời khẳng định mối liên hệ sâu sắc và phức tạp giữa sinh lý học, di truyền học và các mô hình hành vi độc đáo của loài mèo.
Nguồn
Pravda
Газета.Ru
Lenta.ru
Газета.Ru
Москва 24
МК
Đọc thêm tin tức về chủ đề này:
Bạn có phát hiện lỗi hoặc sai sót không?
Chúng tôi sẽ xem xét ý kiến của bạn càng sớm càng tốt.
