Một nghiên cứu mới tiết lộ rằng Vạn Lý Trường Thành Gobi, một công trình dài 321 km ở Mông Cổ, không chỉ là một hàng rào phòng thủ. Nghiên cứu do Giáo sư Gideon Shelach-Lavi dẫn đầu, được thực hiện tại Mông Cổ với sự hợp tác của Giáo sư Chunag Amartuvshin từ Đại học Quốc gia Mông Cổ và Giáo sư William Honeychurch từ Đại học Yale, cho thấy nó là một công cụ tinh vi của triều đại Tây Hạ (1038–1227 sau Công nguyên).
Nhóm nghiên cứu quốc tế đã kết hợp viễn thám, khảo sát và khai quật để lập bản đồ đường đi và kỹ thuật xây dựng của bức tường. Bằng chứng khảo cổ học chỉ ra rằng những người xây dựng đã sử dụng các nguồn tài nguyên địa phương như đất nện, đá và gỗ, thích ứng với cảnh quan khô cằn. Các địa điểm đồn trú được đặt một cách chiến lược để tiếp cận nguồn nước và rừng, tích hợp các nhu cầu quân sự, kinh tế và môi trường.
Vạn Lý Trường Thành Gobi chủ yếu đóng vai trò là một biểu hiện vật chất của quyền lực đế quốc trong triều đại Tây Hạ, điều chỉnh thương mại, quản lý tính di động của dân du mục và tạo điều kiện khai thác tài nguyên. Hồ sơ khảo cổ học cho thấy việc sử dụng nó từ thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên đến thế kỷ 19 sau Công nguyên, làm nổi bật tầm quan trọng chiến lược lâu dài của nó. Nghiên cứu này định hình lại Vạn Lý Trường Thành Gobi như một cơ sở hạ tầng đa chức năng, đóng vai trò trung tâm trong bối cảnh địa chính trị và môi trường của Nội Á thời trung cổ.