Nghiên cứu mới năm 2025 làm sáng tỏ các mô hình di cư của những người đầu tiên đến định cư ở Châu Mỹ trong thời kỳ Pleistocen muộn. Các nhà khoa học đã kiểm tra dữ liệu bộ gen từ các cộng đồng bản địa trên khắp Bắc và Nam Mỹ để khám phá những phát hiện này. Tiến sĩ Elena Gusareva từ Hiệp hội vì sự Tiến bộ của Khoa học Hoa Kỳ (AAAS) là một trong những nhà nghiên cứu.
Beringia, cầu đất nối liền Châu Á và Bắc Mỹ, đóng vai trò là một tuyến đường quan trọng cho những người du hành sớm này. Các dấu chân hóa thạch ở New Mexico cho thấy con người đã đến Bắc Mỹ sớm hơn so với suy nghĩ trước đây. Các nghiên cứu di truyền chỉ ra nhiều đợt di cư, dẫn đến các cộng đồng đa dạng nhưng có liên quan.
Liên kết DNA cho thấy các tuyến đường di cư cổ đại
Bằng cách so sánh các hồ sơ DNA hiện đại, các nhà nghiên cứu đã xác định các dấu ấn di truyền chung gợi ý về các mối liên hệ cổ xưa. Các dấu ấn này tiết lộ cách các nhóm nhỏ tách ra, khám phá các lãnh thổ mới và định cư ở các môi trường đa dạng. Các quần thể cổ đại phải đối mặt với những thay đổi thời tiết khắc nghiệt và đời sống động vật xa lạ khi họ di chuyển vào các khu vực mới.
Một số học giả tin rằng những thách thức này đã buộc các cộng đồng phải chia rẽ, dẫn đến những khác biệt di truyền tinh tế theo thời gian. Các gia đình giữ lại DNA tổ tiên, tiết lộ sự thích nghi với khí hậu khắc nghiệt. Điều này có thể thấy trong DNA của người bản địa hiện đại truy tìm nguồn gốc của họ từ Châu Á và Châu Mỹ.
Sự bất ổn của khí hậu và sự biến mất của động vật lớn, như voi ma mút, đã ảnh hưởng đến các mô hình di cư cổ đại. Các cộng đồng du mục phụ thuộc vào những động vật này buộc phải di chuyển hoặc thích nghi. Áp lực môi trường này đã để lại dấu ấn lâu dài trên các kiểu di truyền được thấy ở các nhóm như Kets và Nenets ở Tây Siberia.
Thông tin bộ gen có thể giúp điều chỉnh các kế hoạch phòng ngừa bệnh tật, vì một số quần thể mang các biến thể di truyền ảnh hưởng đến phản ứng miễn dịch. Các chuyên gia hy vọng nghiên cứu này sẽ khuyến khích sự hợp tác sâu sắc hơn với các cộng đồng bản địa, đảm bảo sự tôn trọng và quan hệ đối tác có đạo đức. Bảo vệ ngôn ngữ, phong tục và lãnh thổ tổ tiên địa phương là rất quan trọng để bảo tồn di sản văn hóa.
Các nhà khoa học có kế hoạch tiếp tục thêm các bộ gen mới được giải trình tự vào các tập dữ liệu hiện có để theo dõi các mô hình di cư cổ đại. Điều này có thể làm rõ cách các dòng dõi hiếm phù hợp với câu chuyện rộng lớn hơn về sự di cư của con người. Những khám phá này sẽ tinh chỉnh các quan điểm hiện đại về thời tiền sử, tiết lộ cách tất cả chúng ta được kết nối.